Cả giọt sương khuya cũng lặng rồi
Trăng vàng lạc gió khuất mù thôi
Trên non vạc réo rèm đêm cuộn
Dưới bến chèo khua vạt nước trồi
Một dải tơ hồng vây mộng cũ
Vài dòng thơ nhỏ dỗ tim côi
Bao nhiêu kỷ niệm còn im đó
Đợi tới mùa xuân sẽ nảy chồi
Chiều buông ngõ vắng nắng phai rồi
Chỉ hạt mưa buồn tí tách thôi
Bóng lẻ loi vườn da diết ngẫm
Đèn khuya khoắt nẻo xót xa trồi
Chờ trăng hỏi chuyện cung đàn đuối
Đợi gió qua thềm ngọn nến côi
Biết có xuân nào hoa lá rộn
Cho bao nỗi nhớ được ươm chồi